Bị nhà chồng lấy hết t/ài s/ản sau l/y h/ôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà chồng phải tr/ả gi/á đ/ắt

Ngày ấy, khi mới 25 tuổi, Hạnh lấy chồng trong niềm hân hoan của cả làng. Chồng cô là con trai cả trong một gia đình khá giả, còn cô chỉ là con gái nhà nông nghèo. Người ta nói Hạnh “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng mấy ai biết được sau cánh cổng hào nhoáng kia là những tháng ngày cay đắng đang chờ.

Cuộc hôn nhân ban đầu ngỡ như hạnh phúc. Nhưng khi Hạnh sinh hai đứa con, tình cảm dần phai nhạt. Nhà chồng coi cô như người ở, mọi quyết định lớn nhỏ đều do mẹ chồng và chồng định đoạt. Khi Hạnh đề nghị để dành chút vốn làm ăn, gia đình chồng cười nhạt:
– Nhà này không cần đàn bà chỉ biết tiêu tiền.

Đỉnh điểm là khi cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chồng cô ngoại tình, rồi quyết ly hôn. Hạnh tưởng chí ít mình còn giữ được chút tài sản dành dụm cho các con, nhưng trong phiên tòa, bằng sự sắp xếp khéo léo, nhà chồng đã lấy gần như toàn bộ. Cô ra đi tay trắng, chỉ được quyền nuôi hai đứa trẻ.

Những ngày sau đó là chuỗi tháng năm khốn khó. Ba mẹ con dắt díu nhau ra thuê căn phòng trọ nhỏ xíu, tường loang lổ, mùa hè thì nóng hầm hập, mùa đông thì gió lùa buốt giá. Cơm chẳng đủ ăn, nhiều hôm chỉ có vài gói mì chia nhau. Nhìn hai đứa con ngồi húp vội từng thìa nước mì, Hạnh lặng lẽ quay đi lau nước mắt.

Có những đêm Hạnh gần như gục ngã, nhưng khi nghe tiếng con trở mình gọi “Mẹ ơi, con đói”, trái tim người mẹ lại bừng lên sức mạnh. Cô quyết tâm phải sống khác, không thể để hai con suốt đời khổ sở.

Hạnh xin việc ở một công ty nhỏ. Ban đầu chỉ là nhân viên tạp vụ, nhưng nhờ chăm chỉ và ham học hỏi, cô được sếp để ý, cho đi học thêm. Từ những buổi tối thức trắng với sách vở và công việc, dần dần Hạnh thăng tiến lên vị trí quản lý. Rồi cô mạnh dạn khởi nghiệp với một cửa hàng nhỏ chuyên về thực phẩm sạch.

Khó khăn không ít: vốn liếng hạn hẹp, nhiều lần hàng hóa ế ẩm, nhưng Hạnh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng từng bước đi của mình chính là niềm hy vọng cho hai con. Thời gian trôi qua, bằng sự kiên trì và tấm lòng chân thật, cửa hàng của Hạnh lớn mạnh thành chuỗi siêu thị mini có tiếng.

Mười năm sau, người phụ nữ từng bị coi thường, từng phải ăn mì gói qua ngày, nay đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt. Hai đứa con cũng đã trưởng thành, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.

Và rồi định mệnh đưa Hạnh trở lại đối diện với gia đình chồng cũ. Lúc ấy, công ty của Hạnh đang tìm đối tác cung ứng. Trớ trêu thay, doanh nghiệp của gia đình chồng lại nằm trong danh sách ứng tuyển. Ngày gặp mặt, cả nhà chồng sững sờ khi thấy người phụ nữ năm xưa nay xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, ánh mắt tự tin và dáng vẻ đĩnh đạc.

Mẹ chồng cũ lắp bắp:
– Hạnh… là con thật sao?

Còn chồng cũ thì cúi gằm mặt. Ông ta từng nghĩ Hạnh sẽ mãi nghèo hèn, không ngờ nay lại trở thành người có quyền quyết định số phận công ty của gia đình ông.

Hạnh không hề trả đũa bằng những lời cay nghiệt. Cô chỉ mỉm cười, giọng bình thản:
– Ngày xưa, tôi từng rời đi với hai bàn tay trắng. Hôm nay, tôi trở lại không phải để trả thù, mà để chứng minh rằng, phụ nữ khi đứng lên bằng chính đôi chân mình, sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ ai nghĩ.

Nhưng đời có luật nhân quả. Công ty gia đình chồng vì quản lý yếu kém, lại thêm những phi vụ làm ăn không minh bạch, nên khi không được hợp tác với hệ thống của Hạnh, đã nhanh chóng lâm vào khủng hoảng. Đúng lúc ấy, nhiều chủ nợ kéo đến, cả nhà chồng rơi vào cảnh lao đao.

Người đời xì xào: “Đúng là gieo gió thì gặt bão.” Ai cũng nhớ lại những năm xưa họ đã đẩy Hạnh vào đường cùng. Giờ đây, chính họ phải trả giá đắt cho sự tham lam và ích kỷ.

Còn Hạnh, cô không vui mừng trước cảnh ấy. Trong lòng, cô chỉ thấy nhẹ nhõm vì đã đi qua một chặng đường dài đầy nước mắt. Điều quý giá nhất với cô không phải là sự thành công hay nỗi thất bại của người khác, mà là hai đứa con đã khôn lớn và trái tim mình không còn oán hận.

Một buổi chiều, Hạnh dắt con đứng trước ngôi nhà cũ từng chứng kiến bao đau khổ. Cô nói khẽ:
– Các con à, mẹ không quay lại để nhắc về quá khứ. Mẹ chỉ muốn các con hiểu, trong cuộc đời này, điều quan trọng nhất là lòng tự trọng và nghị lực. Dù ai có lấy đi tất cả, nếu mình không buông xuôi, mình sẽ lại gây dựng được từ đầu.

Nhìn ánh mắt tự hào của các con, Hạnh biết hành trình mười năm gian khổ ấy là xứng đáng. Bởi cuối cùng, cô đã tìm lại được chính mình – một người phụ nữ bản lĩnh, mạnh mẽ, và tràn đầy yêu thương.